Nơi máu chảy, ở ngoài
1. Chuyến bay đi được nửa đoạn đường thì người tiếp
viên hàng không lưu ý chúng tôi buộc dây an toàn, sửa ngay lưng ghế và
tắt thuốc, cơn bão nhỏ đã trở lại vùng duyên hải từ buổi sáng và đang
thổi vào các tỉnh phía bắc, máy bay bị nhồi bởi những cơn gió mạnh và
bên ngoài cửa kính một màu trắng đục mênh mông. Chuyến bay chỉ có ít
hành khách, những hàng ghế trống nối tiếp nhau, những người ở trên
chuyến bay chắc chắn là những người bắt buộc phải đi, nơi thị trấn đó
đang bị đe dọa, những chuyến bay đã không đủ chỗ dành cho những người
trở về vì thế đường bay đã đặc biệt được tăng cường. Ngoài cửa kính tôi
thấy những vệt nước chảy ngang, mưa và bão ở trong bầu trời.
Rất mệt nhọc máy bay mới đáp được xuống phi trường,
mọi người đều như lả đi với cuộc di chuyển. Người tiếp viên nói với
tôi: chúng tôi tưởng chuyến bay phải quay lại, trời mù quá. Sửa lại
quần áo, bước ra, gió thổi thốc vào cửa máy bay cùng với những hạt mưa
nhỏ, bầu trời thấp và đầy mây tối, tôi nhìn đồng hồ, ba giờ mà tưởng
như sắp tối. Sân bay ướt át, phía trong, tôi nhìn thấy một đám đông
chen lấn lố nhố, chuyến bay sẽ chẳng thể nào chứa hết được đám người
đang chờ đợi, và chúng tôi, những người tới, thật quá ít ỏi đối với
những người ra đi.
Người nữ tiếp viên hàng không đã hướng dẫn chúng tôi
vào phòng đợi nhỏ, cô ta giải thích: xe ca bị kẹt và để tránh sự chen
lấn của hành khách. Cùng đi với chúng tôi có hai viên chức đã có xe
riêng đón, chỉ còn lại trong phòng năm người, ba dân sự và hai quân
nhân, tôi là người ít tuổi nhất. Trong câu chuyện tôi được biết hai
quân nhân ra nhận nhiệm vụ mới, còn lại hai người, một người ra đưa cha
mẹ già và gia đình người em trở vào, một người còn lại ra tìm người
con mất tích, khi nói, ông cho tôi hiểu như người con đã chết và có khi
ông sẽ phải đưa xác con trở về. Ông ta khoảng gần năm mươi có những
sợi tóc bạc, gương mặt hơi tối lại phảng phất vẻ buồn.
Tôi mở cánh cửa thông sang phòng đợi của phi cảng,
tiếng ồn như một cơn sóng mạnh ào lên, đám người chen lấn nhau, ai cũng
như cố gắng lấn ra phía cửa. Đám người đông nhộn nhạo, toàn một màu
sẫm chết, không có một điểm sáng nào trên y phục những người có mặt,
đám người làm mất dạng những dãy ghế dài vẫn có trong phòng đợi. Tất cả
chỉ còn lại một khối di động lúc nhúc cùng với tiếng ồn ào không phân
biệt được đâu là tiếng kêu gào và tiếng khóc. Một đứa nhỏ được bế cao
lên khỏi vai, tiếng la thất thanh của một người đàn bà kêu người ta
thôi chen tới. Tiếng la như tiếng la của một người đang bị đe dọa trước
miệng ác thú.
Cánh cửa thông ra sân bay bị phá tung, đám người ùa
ra, những nhân viên an ninh không sao cản lại được. Tôi trông thấy
ngoài xa một toán lính chạy dọc theo một đường đứng xít lại với súng
cầm ngang, có tiếng súng nổ, thứ tiếng nổ đe dọa mạng sống làm chùn
bước, đám người đã túa ra bỗng nhiên chụm lại một dám. Tiếng động ồn ào
mất biến khỏi phòng đợi. Tôi nghe thấy rõ tiếng gọi yếu ớt của một
người đàn bà và tiếng khóc của một đứa bé trai khoảng ba tuổi đang theo
sau, đó là người cuối cùng ra khỏi phòng đợi lớn. Bây giờ chỉ còn
những chiếc ghế đợi cô quạnh và rác rưởi đầy trên nền gạch hoa bẩn
thỉu. Phía xa, nơi chiếc quầy vẫn dùng bán vé, một người đàn ông tóc
bạc đứng phía trong nhìn ra ngoài với miệng há hốc như đang chăm chú
theo dõi đám người đang đứng bên ngoài phi đạo.
Tôi bỏ phòng đợi ra đứng nơi hiên của phi cảng. Một
chiếc xe dép trờ tới và đón hai quân nhân đi, bây giờ chỉ còn lại tôi
và hai người nữa. Đám người ngoài sân bay đang được dồn về phía xa. Và
tại đây từng người một được kiểm soát để lên máy bay, họ vội vàng tay
xách, tay mang dắt díu nhau chạy về phía thang máy bay, những mái tóc
bù rối tung lên trước gió. Người thứ nhất nói :
- Có người chờ đã tuần lễ không lên được máy bay. Có lẽ họ là những người cuối cùng.
- Cuối cùng?
- Trong tuần lễ vừa qua họ đã dắt díu nhau chạy vào trong, họ đi bộ, tội nghiệp không thể tưởng...
Người thứ hai nói :
- Tôi không hiểu gia đình tôi đã đi chưa?
Người đàn ông có những sợi tóc bạc :
- Có lẽ chỉ còn những người đã chết và những người cầm súng ở lại...
Không còn người đi lại phía thang máy bay nữa. Đám
người bị dồn trở vào, thang máy được mang đi, máy bay bắt đầu chạy.
Chúng tôi trở vào trong phòng đóng cửa lại. Bụi mù. Đám người được dồn
như khựng lại không di chuyển. Những tiếng súng chỉ thiên chừng như
cũng không thay đổi. Trời mỗi lúc một sầm xuống cùng với cơn mưa mau
hạt. Chiếc máy bay đã ra tới đầu phi đạo phía xa. Tôi mở cửa phòng ra
ngoài tìm phòng rửa mặt. Những lối đi nhơ bẩn như của một ngôi nhà bị
bỏ hoang lâu ngày. Lúc trở lại tôi không còn thấy hai người đồng hành,
chừng như chiếc xe ca cuối cùng chở các công nhân của hãng hàng không
đã đưa họ về. Tôi lo âu cầm chiếc xách tay ra khỏi nhà ga đứng nơi cửa
chờ đón với hy vọng một chiếc xe nào ngang qua. Hoàn toàn vắng vẻ, bên
kia khoảng sân, khu trại lính vắng ngắt. Trước kia là một trại lính Mỹ,
chừng như họ đã rút đi hết. Một chiếc xe nhà binh chạy vụt qua. Tôi lo
ngại với quãng đường dài còn lại phải vượt qua. Một chiếc xe dép trắng
từ ngoài chạy vào, chiếc xe đỗ lại trước hiên nhà ga. Một người đàn bà
bước xuống vẻ vội vàng. Người đàn bà mặc chiếc áo dài màu gụ, quần đen
đôi kính sẫm trên khuôn mặt trái soan trắng. Người đàn bà đi vào trong
phòng đợi, tôi quay lại theo dõi, bà ta nhìn quanh quất không thấy ai,
bà tiến tới phía cửa ra phi trường đứng áp nhìn ra ngoài rồi từ từ trở
ra ngoài, bà đến phía tôi :
- Thưa ông có còn máy bay nữa không?
- Có lẽ hết, chuyến bay đã trở vào.
- Ông mới ở trong ra?
- Vâng.
Người đàn bà im lặng nhìn quanh quất vẻ buồn :
- Thưa ông không còn chuyến nào nữa?
- Dạ, tôi tin thế.
Người đàn bà tần ngần bước đi mấy bước ngắn nơi hiên nhà. Lúc người đàn bà trở lại, tôi nói :
- Chuyến bay chót chỉ có bảy hành khách, tất cả mọi
người đều đi vì công vụ, trừ một người ra đón gia đình và một người đi
tìm tin con trai. Bà đón người nhà?
- Dạ vâng, một người bạn trai... Ông nghĩ còn có thể có chuyến bay nào nữa không?
- Tôi tin không, tất cả hành khách đã bị đẩy ra khỏi.
Người đàn bà bỏ kính xuống tay lau vào vạt áo, đôi
mắt đẹp lãng mạn với hàng mi xanh và quầng mắt hơi tối lại, không có một
trang điểm trên khuôn mặt u buồn quý phái. Người đàn bà nói :
- Ông đợi xe?
- Tôi đã bị bỏ lại và chờ tim xe quá giang.
- Ông cho phép tôi đưa ông về.
- Cám ơn bà. Tôi cũng có ý định làm phiền bà.
Người đàn bà ra xe lên trước, tôi đi vòng lên cửa
bên kia, lúc đưa chiếc xách tay lên, người đàn bà ngồi sau tay lái đưa
tay cầm lấy chiếc xách để về phía băng ghế sau. Chiếc xe ra khỏi sàn
nhà ga phi trường chạy theo con đường vòng đất đỏ để ra quổc lộ. Đường
vắng ngắt. Khung cảnh chung quanh hiu quạnh, khung cảnh của một ngày báo
hiệu mưa bão. Chiếc xe phóng nhanh trên quốc lộ rộng và phẳng bóng...
Chúng tôi vượt qua khoảng đường hai bên có những
xóm nhỏ, tất cả đều không còn sinh hoạt, sau đó chúng tôi phải qua con
đường vắng hai bên là ruộng nước mênh mông, bầu trời thấp đục. Xe vào
thành phố. Người đàn bà lặng lẽ trong suốt khoảng đường dài. Khi vào
tới đầu thị trấn. Người đàn bà hỏi :
- Ông về đâu?
- Bà cho tôi xuống phố.
Tôi lấy một điếu thuốc châm hút :
- Mọi người đã đi khỏi sao bà còn ở lại?
- Tôi đợi một người bạn để mai trở vào, chúng tôi đã dành chỗ máy bay... Nhưng hôm nay người bạn không ra...
Người đàn bà cho xe chạy chậm, giọng kể, buồn :
- Hôm nay là ngày đám cưới của chúng tôi, nhưng mọi
việc đã không như dự định. Mới mấy hôm trước, ai nghĩ được tình hình
bất ngờ như vậy.
- Sao bà không thay đổi ngày...
- Không, tôi không muốn thay đổi nữa, ông biết,
chúng tôi đã phải thay đổi như vậy tới ba lần, một lần anh ấy được lệnh
qua Lào, một lần qua Cam Bốt, một lần mẹ anh ấy ốm nặng... Lần này tôi
đã đánh điện cho anh ấy, dù dám cưới chỉ còn hai đứa chúng tôi... Tôi
đã ở lại đây dể chờ đợi hôm nay và sẽ đi không trở lại thị trấn này
nữa. Nhưng anh ấy đã không trở lại, và thêm một lần tôi thất bại...
Giọng đều đầy cảm xúc nhưng đã được giữ lại trong
một dáng vẻ trầm tĩnh. Tôi nhìn thẳng vẻ con đường phía trước, tấm biểu
ngữ giăng qua đường với nét chữ đỏ viết vội như những vết máu tươi
trên nền vải trắng. Tôi nghĩ người đàn bà sắp òa khóc. Tôi muốn kiếm một
lời an ủi nhưng không biết nói thế nào. Con đường vắng bóng người, mấy
chiếc xe nhà binh chạy ngang. Những cửa nhà đóng kín với chữ phấn: Nhà có người ở. Nhà có chủ.
- Tôi định mai chúng tôi đi khỏi, nhưng chắc tôi ở lại, mẹ tôi đã không chịu ra đi. Mẹ tôi đã thắng.
Tôi muốn tìm nơi người đàn bà một lời giải thích nhưng không biết nói sao :
- Chiến tranh đã làm cho đời sống bất định...
Tôi nghe thấy câu nói của chính mình như vô nghĩa.
Xe đã ngang qua cây cầu nối hai bên thị trấn với nhau. Dòng nước vẫn
trong xanh. Xe xuống phía chợ, một vài người, mấy quán nhân. Người đàn
bà nói :
- Ông xuống đây?
- Dạ, bà cho tôi xuống nơi cuối đường.
Xe chạy tới rồi đỗ lại. Tôi nói :
- Rất cám ơn bà.
Tôi mở cửa bước xuống, người đàn bà thò tay về phía sau với cho tôi cái xách tay.
- Cám ơn ông, có ông tôi được nói, cả mười ngày nay tôi không được nói với ai tiếng nào. Chúc ông may mắn.
Tôi đóng cửa xe định quay đi. Người đàn bà mở cửa nói :
- Tôi sợ ông không kiếm ra người quen, nếu cần ông ghé lại chỗ nhà tôi.
Tôi cầm lấy tấm danh thiếp, người đàn bà đóng cửa xe rồi bước đi.
Tất cả các cửa hãng đều đóng, ngôi chợ bị đốt cháy
chỉ còn lại một xác nhà nhem nhuốc đen đúa. Một con chó hoang chạy dọc
theo con đường mòn từ trên lộ xuống bờ sông. Tôi đi vào thành. Nhà
người quen đã đóng cửa và khóa trái.
2.
Bên kia con đường nhựa là hồ sen, mặt hồ rộng toàn
một màu xanh và những bông hoa trắng điểm đều. Giữa hồ có một cái gò
đất trơ vơ mấy ngọn cây khô và hai bức tường gạch đã cũ, nơi đó xưa kia
có một ngôi nhà dành cho vua ngự, và tên hồ mang theo một ý nghĩa, hồ
làm cho lòng người lắng lại. Bầu trời bỗng như sáng hẳn lên, không có
nắng, những mặt lá sen như lóng lánh với nước mưa còn đọng lại. Đã cuối
mùa hè chưa? Đầu hè và những cơn gió thổi với hương thơm ngào ngạt
thanh khiết. Cha tôi nói: nấu nước trà phải gạn lấy những nước mưa đọng
trên lá sen mà nấu thì trà mới ngon mà không mất hương trà. Tôi nhớ
những hạt cốm xanh như ngọc bích để trong lòng những chiếc lá sen cuối
mùa. Tôi như còn thấy vị ngọt của những nhân sen còn non chua đầy trong
lớp vỏ mỏng xanh mọng. Rất xa, bên kia mặt hồ, một làn khói lam bốc
lên uốn éo. Một người đàn bà mặc quần áo tang, chít khăn sô tay cầm bó
hương ra đứng bên bờ hồ vái về phía trước. Tôi gọi người con gái bán
hàng cho tôi một ly nữa. Người đàn bà bắt đầu kêu gào thảm thiết, bầu
trời tối dần lại với những đám mây vần vũ. Cô gái bỏ chiếc ly xuống
bàn.
- Tội nghiệp chị ấy quá.
Tôi uống một hớp, nhìn lên :
- Chị ấy khóc ai vậy?
- Chồng chị ấy, chết không lấy được xác...
Tiếng người đàn bà kêu gào mỗi lúc một thảm thiết.
Những cơn gió mạnh thổi rạp những tàn lá sen trên mặt hồ. Người đàn bà
vẫn kêu gào, chị ta ngồi xuống lăn lộn, rồi bỗng nhiên chị đứng lên
chạy qua, chị chạy đi chạy lại ven bờ hồ với chiếc áo trắng dài phấp
phới trong gió. Tôi nói :
- Sen nhiều quá, nhà ở đây thích...
- Vô vị, hôm nay em hái ít hoa mang ra chợ, không có
người mua mà lại nhiều người bán quá... Chợ chỉ thấy bán hoa sen với
mận, người ta đi hết rồi còn ai cúng kiếng gì nữa.
Người đàn bà đã biến vào một ngôi nhà nào đó. Tôi uống cạn ly rồi trả tiền đứng lên.
3.
Ngọn đuốc cháy bập bùng nơi góc công viên, một nhóm
người tụ quanh. Người đàn bà đang khóc: ới con ơi là con ơi, sao con
phải chết tội nghiệp, sao con không được sống cùng mẹ, ới con ơi là con
ơi... Tiếng khóc u uất nghẹn ngào vẳng đưa trong buổi chiều im vắng
quạnh quẽ.
Tôi tới bên, lách giữa hai người đàn ông ngó vào
trong. Hai người đàn ông đang đào một cái hố sâu. Ánh đuốc bập bùng soi
rõ những cục đất ướt nhão được đưa lên trên.
- Người ta đào gì vậy?
- Tìm hài cốt...
- Của ai vậy?
- Con trai chị ấy.
- Sao lại tìm ở đây?
- Cầu hồn, hồn chỉ ở đây... Hồi bấy giờ chỗ nào cũng có người chết, người ta lấp xuống cho xong.
- Thấy chưa?
- Thấy mà còn đào gì nữa?
Giọng người đàn ông hơi gắt. Hố lớn đào sâu đã hơn
đầu người. Bên cạnh đống đất mới có cắm một bó hương đang bốc cháy. Chợt
có người nói :
- Đây rồi...
Người đàn ông dộng cán mai xuống, nghe tiếng gỗ. Người đàn bà im bặt. Mọi người như đều cúi đầu nhìn xuống :
- Có hòm hả?
- Ừa, một cái hòm nhỏ.
- Sao lại hòm, hòm đâu mà người ta phí như thế, chắc của người khác rồi. Nhỏ chừng bao?
- Dài chưa đầy thước.
- Vậy càng vô lý, nó cao thước tư lận, chẳng lẽ người ta bẻ gập nó lại mà ấn vào quan tài.
Mọi người im lặng, tiếng động dưới hố sâu. Chợt một người ở dưới reo lên :
- Hòm để của... à, một cái đầu nữa, mà có vòng, có đồ sứ...
Người đàn ông từ dưới lên, tay cầm một chiếc đĩa cổ nhoa nhuếch bùn đất, vẻ mặt tưới cười :
- Hên ghê, ai ngờ kiếm được chút cháo...
- Chắc là một cái mộ xưa rồi.
Đám người bàn tán, người đàn bà không khóc, bà ta
cũng trụt xuống, lúc sau chị leo lên với một cái đầu lâu. Chị ngắm
nghía trước ánh đuốc rồi thả xuống dưới hố. Người ta bàn về giá trị của
chiếc vòng ngọc. Tôi ra khỏi công viên...
4.
Tôi yên tâm khi nhìn thấy có ánh sáng trong căn nhà
qua khe cửa. Chắc anh ta chưa đi. Tôi đứng lại gần gõ cánh cửa và chờ
đợi. Cánh cửa mở. Một người đàn bà xuất hiện, tôi nhìn vào trong thấy
nhà trống trơn, một gia đình đang ngồi quây quần trên tấm chiếu trải
giữa nhà bên những gồng gánh, dấu hiệu của một toán người chạy loạn.
- Ông hỏi ai?
- Cái anh ở trước đây đi đâu rồi bà?
- Chúng tôi không biết.
- Gia đình bà mới vào?
- Dạ chúng tôi mới chạy bom đạn vào, mai đi...
- Chào bà...
Tôi bước ra. Không còn nơi cho tôi tạm trú đêm nay.
5.
Trời chiều, trong cơn vần vũ có những lúc tối sầm
lại rồi lại sáng lên, ánh sáng nhạt nhẽo bệnh hoạn, thứ ánh sáng lạnh
của một cõi âm.
Sau khi nhận chuông tôi đứng đợi. Người đàn bà trong
bộ quần áo ngủ xuất hiện nơi hiên, dáng vẻ bình thản bước xuống sân ra
mở cửa.
- Tôi nghĩ ông sẽ trở lại. Dân chúng đã đi gần hết,
còn lại ai thì đã lên mặt trận phía bắc... Những người chết cũng nằm
lại đó...
Cánh cổng mở ra, lối đi những viên gạch vuông lớn
sẫm màu, những khóm hồng già cỗi hai bên, khu vườn bỏ hoang không ai
coi sóc. Ngôi nhà cũ ba gian, người đàn bà mở một cánh cửa phía bên
rộng ra. Bước vào nhà, nơi gian giữa có kê một bộ tràng kỷ, phía trong
bàn thờ che màn màu vàng cũ. Bên trái một bộ ngựa, chắn với phía trong
là một chiếc tủ sách lớn. Người đàn bà nói :
- Ông nghỉ ở đây.
Nói xong người đàn bà đi vào phía sau tủ sách. Tôi
ngả lưng xuống bộ ngựa nghe lạnh nơi lưng. Mùi ẩm mốc hoang phế như
toát ra từ những chiếc cột nhà, ván gỗ, nền gạch nâu. Nơi đây nấm mộ
cho một người sống còn tràn đầy sinh lực. Người đàn bà trở lên :
- Ông xuống rửa mặt dùng cơm...
Tôi ngồi dậy mở chiếc xách lấy khăn mặt rồi bước
theo người đàn bà. Chiếc thau đồng lớn để trên chiếc ghế đẩu nơi cửa
xuống nhà ngang, người đàn bà cầm chiếc ấm rót nước sôi vào chiếc thau
khói nóng bốc nghi ngút. Tôi pha nước cho vừa rồi cúi xuống vả lên mặt.
Khi ngồi vào bàn ăn tôi nghe thấy tiếng ho của một
người già vẳng ra từ một căn nào đó nơi ngôi nhà ngang. Bữa ăn đơn
giản, khi trở lên nhà ngồi nơi bộ tràng kỷ người đàn bà mang lên hai ly
trà nóng và ngồi trước mặt tôi vẻ tỉnh táo :
- Mẹ tôi tưởng là anh ấy đã trở về, bà cụ không chịu ăn và nói. Bà nghĩ bà thất bại. Tôi giải thích nhưng bà không tin.
Người đàn bà uống một ngụm nước, với tay cầm gói
thuốc của tôi và lấy một điếu châm hút, dáng vẻ thanh lịch gọn gàng.
Giọng người đàn bà tâm sự :
- Mẹ tôi muốn tôi lấy một người khác, một người hiện
là bác sĩ đã lớn tuổi. Tôi không chịu. Tôi đâu phải là món hàng để mua
bán. Mẹ tôi dọa nếu tôi lấy ai khác thì bà cắn lưỡi chết. Bà bằng lòng
cho tôi sống độc thân.
Nói hết câu tôi thấy nơi khóe miệng người đàn bà một nụ cười buồn trễ biếng như thách thức. Người đàn bà nhìn tôi :
- Ông đã có gia đình?
- Vâng, tôi có hai cháu, một gái một trai.
- Tôi có nhìn thấy cái nhẫn nơi tay ông, tôi xin lỗi ông...
Tôi cười. Tôi nghe như có tiếng động phía sau tủ.
Người đàn bà đứng lên đi nhẹ nhàng vào trong. Những tiếng động rời rạc.
Lúc sau tôi mới thấy người đàn bà trở lên.
- Tôi là người con độc nhất trong gia đình này, mẹ
tôi ở góa từ năm hai mươi tuổi, năm nay bà năm mươi nhưng có hình dáng
của một người gần bảy mươi... Bà muốn tôi được sung sướng theo ý của
bà. Tôi tin như thế, nhưng bà không hiểu được tôi muốn sống như thế
nào.
Người đàn bà ngừng lại, một nụ cười chua chát :
- Đầu hè trước mẹ tôi đã phang tét đầu một tên ở
đây. Ngay chỗ ông ngồi. Hắn ra đây coi thi, hắn xin đến nhà chơi, hắn
nói huyên thuyên đủ chuyện, tôi biết hắn tán tôi nhưng tức cười quá đỗi
ở chỗ hắn nói dối quá nhiều, hắn làm như hắn tài ba ghê lắm. Tôi biết
hắn vợ con đùm đề, thế mà vẫn nói độc thân. Tôi xin lỗi đã.... Mẹ tôi
không thích những bạn trai của tôi... ông hiểu.
Tôi lo ngại nhìn người đàn bà :
- Tôi ở lại đây có phiền gì cho bà không?
- Ông yên tâm...
Người đàn bà đi lấy mủng móc trên bộ ngựa cho tôi
rồi xuống nhà, trước khi đi xuống tôi thấy người đàn bà đứng lại tần
ngần nơi đầu tủ. Sau đó tôi nghe tiếng đóng cửa. Tôi ở lại một mình trên
nhà. Trong im lặng tôi nghe thấy tiếng trọng pháo.
6.
Tôi đứng dậy, thẳng người nói :
- Con ra ngoài đó phải phòng thân, bom đạn bây giờ,
nếu con có phần nào thì khổ cha mẹ. Hôm qua cha mới đi tới thăm bác
cả, người con lớn của bác ấy mới mất, phải hơn mười ngày quan tài mới
đưa về được. Sao người ta chết nhiều quá. Chết, con nhớ là ai cũng phải
chết, nhưng sự sống là một cái gì quý giá. Con hãy nghĩ tới lúc con
đang nói cười, rồi lúc con nằm im trên giường không thở nữa, rồi người
ta bỏ vào quan tài, rồi người ta bỏ xuống huyệt, rồi người ta đổ đất
xuống, rồi những ròi bọ, rồi thối đi thịt da, còn lại những xương...
Cha tôi ngồi xuống.
Cha cũng đã già.
Em tôi mặc quần áo trận ngồi cầm ly rượu nhìn lên cười cười.
- Chết có số, em tin thế.
Vợ tôi giữ lấy tay tôi dặn.
- Anh đi xong việc về ngay.
Vợ tôi không khóc thành tiếng nhưng nước mắt chạy quanh trên đôi mắt đỏ hoe.
Con tôi khóc với tay đòi theo.
Chị tôi căn dặn điều này điều khác trong dáng vẻ không bình tĩnh.
Người bạn thân từ mặt trận trở về, vết thương nơi khuôn mặt còn băng trắng.
- Pháo quá, tao tưởng đã chết, tao tin có hàng mấy
ngàn người bị giết. Những trẻ em, những bà già... Mày hiểu không. Tao
cũng không nghĩ được rằng tao thoát ra được để trở về đây. Mày định
nghĩa hộ tao những tiếng như: nhân đạo, bác ái, chính nghĩa, yêu nước,
chiến thắng... mày làm được không...
7.
Tôi thức dậy thấy người đàn bà mình trần ngồi bên, ánh sáng vàng của ngọn đèn ngủ. Mái tóc buông xõa. Giọng bình thản :
- Tôi vẫn muốn hôm nay là đám cưới của chúng tôi.
Tôi nghe lạnh người.
Khi trở ra ngồi nơi tràng kỷ, đốt điếu thuốc trong đêm tôi nghe thấy tiếng nguời đàn bà khóc nhỏ :
- Tôi đã không còn là con gái từ năm mười bốn tuổi. Bây giờ tôi mong có một đứa con...
Tôi trở lại nằm với người đàn bà. Giọng nước mắt buồn thảm :
- Có lần tôi đã suýt giết chết mẹ tôi. Tôi đi chơi
về khuya, bà bắt tôi bỏ hết quần áo đứng trước mặt bà, tôi kinh hãi với
cái nhìn soi mói tìm kiếm, con mắt như dò tìm những dấu vết. Và da
thịt tôi tẽ lạnh đi. Đó cũng là lần thứ nhất tôi nhìn thân thể tôi một
cách kỹ càng. Từ đó, mỗi lần tôi thấy ai nhìn tôi, tôi nhớ tới đôi mắt
của mẹ tôi...
Tiếng súng nổ đều và xa, trong im lặng tôi nghe rõ tiếng đập của trái tim mình. Tôi thiếp đi trong mệt nhọc.
Buổi sáng, khi thức dậy tôi không còn thấy người
đàn bà, cánh cửa vẫn đóng. Qua những khe hở tôi thấy nắng ngoài vườn.
Tôi mở cửa ra. Người đàn bà đang dùng cuốc đào một cái hố bên cạnh gốc
cây ngâu. Tôi bước xuống hiên, tới gần. Người đàn bà tỉnh táo.
- Mẹ tôi đã chết hồi đêm. Tôi chôn bà trước khi đi.
Tôi im lặng. Không nghe thấy một xao động nào. Màu
đất nâu tươi lên với ánh nắng trong vắt sau cơn mưa đêm qua. Nơi một
khóm hồng, một bông hồng nở tươi tắn, rực rỡ.
- Ông hãy đi đi.
Giọng người đàn bà hối thúc. Tôi ngồi xuống nơi hiên :
- Bà có cần tôi giúp đỡ.
- Không. Tồi có thể tự lo liệu được. Tôi buồn là trên chuyến bay buổi chiều nay còn một ghế bỏ trống.
Người đàn bà cắm cúi làm việc trong khi nói. Lúc sau người đàn bà ngừng lại, nhìn lên :
- Ông hãy đi khỏi. Tôi không còn muốn thấy ông ở đây. Chúc ông may mắn.
Nàng đi vào phía nhà sau. Tôi lên lấy chiếc xách tay
mở rộng cánh cửa trước khi xuống sân. Khi ngang qua khóm hồng, tôi
ngắt bông hoa đỏ cài lên túi áo. Tôi ra khỏi khu vườn, theo con đường
vắng ra ngoài bờ sông. Trên đường tôi không gặp một ai. Mấy chiếc xe
nhà binh chạy với tiếng huyên náo của những người trên xe.
Dòng sông nước xanh lặng lờ chảy. Tiếng súng nghe
gần. Tôi cầm bông hồng vứt xuống dòng nước, con nước nhẹ đưa bông hoa về
xuôi... Buổi sáng, nắng rực rỡ...
No comments:
Post a Comment